Câu chuyện kỳ lạ này xảy ra tại nhà một người tên gọi Phan Lập Doanh tại thôn Trượng Tử, huyện Thiên Tây thành phố Đường Sơn tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc.
Vào năm 1942, khi Nhật Bản thực hiện kế hoạch tập hợp các gia đình và các thôn làng tại thôn Trượng Tử, khi đó hai vợ chồng ông Phan Lập Doanh cùng cậu con trai, phải chuyển tới nhà của người cô ở Phòng Quan Doanh để sinh sống. Vào một ngày tháng Bảy, vợ Phan Lập Doanh tên là Dương Phượng Tiên bỗng thấy nhớ nhà ghê gớm, liền thu xếp lên đường về thăm nhà mẹ đẻ ở Can Sài Dụ.
Sau khi ở chơi nhà mẹ đẻ mấy hôm, trên đường về nhà chồng, khi đi qua một bãi tha ma ở gần Trượng Tử, đột nhiên Dương Phượng Tiên ngã nhào xuống đất hôn mê bất tỉnh. Người dân làm đồng gần đó gọi mãi nhưng không thấy cô có phản ứng gì, liền đưa về nhà chồng cô ở Phòng Quan Doanh, mặc dù về tới nơi cho dù người nhà làm đủ mọi cách nhưng cô vẫn bất tỉnh nhân sự. Người nhà kiểm tra mắt thấy không còn hy vọng, liền đặt cô trên tấm phản, đắp chăn chuẩn bị tiến hành hậu sự.
Khi người nhà đang lo lắng việc tang ma bỗng nhiên Dương Phượng Tiên tỉnh lại. Khi mở mắt nhìn tất cả mọi người xung quanh nhưng không nhận ra một ai. Cô nhìn mọi người với ánh mắt vừa lo sợ vừa tò mò hỏi dồn: “Tại sao tôi lại ở đây? Đây là đâu vậy?”. Sau đó lại sờ lên mái tóc mình hỏi tiếp: “Bím tóc của tôi đâu rồi?”.
Cô luống cuống nhìn lại người mình, nhìn lại bàn chân thô ráp của mình rồi tức giận tự đánh tới tấp vào chân và tiến tới chiếc gương đặt gần đó và giật mình hét lớn: “Đây không phải là tôi, sao tôi lại trở nên xấu xí thế này?”.
Mọi người thấy cô tỉnh lại thì tò mò đứng chật kín quanh và hỏi dồn: “Chị là ai, người ở đâu?”.
Cô lại nhìn mọi người một vòng rồi trả lời: “Tôi là người ở Thuyền Trang, tên là Tiểu Vân, cha tôi tên là Chu Lão Côn, tôi còn có anh trai…”.
Sau đó cô nhất định muốn về Thuyền Trang và thúc giục mọi người đi báo cho gia đình mình ở đó. Nhà mẹ đẻ của Dương Phượng Tiên hay tin con bị như vậy liền vội vàng tìm đến xem xét tình hình, mặc dù cô vẫn không nhận ra người thân.
Mọi người trong nhà cô đều cho rằng cô bị ngã nên ăn nói lung tung liền mặc kệ bỏ qua. Tuy nhiên Dương Phượng Tiên không ngừng giục mọi người hãy thông báo cho người nhà ở Thuyền Trang, và còn tức giận nói: “Nếu không gặp được người nhà ở Thuyền Trang thì sẽ tự tử”.
Bố chồng của Dương Phượng Tiên thấy con dâu như vậy, không còn cách nào khác để có thể tìm được người ở Thuyền Trang, bèn mang một cái chiêng đi tới đường Tân Hưu vừa khua chiêng vừa hô to: “Con dâu tôi hôn mê bất tỉnh vừa chết đi sống lại, nó nói nó tên là Tiểu Vân người Thuyền Trang có cha tên là Chu Lão Côn”.
Thật trùng hợp khi đó người anh em chú bác của Tiểu Vân là Chu Cảnh Tăng lên Tân Hưu đi chợ, nghe thấy tên cô gái mà ông cụ kia đang nói trùng với tên cô em họ mất cách đây 35 ngày của mình, bèn hiếu kỳ đi cùng ông cụ về nhà. Để thám thính tình hình thật giả ra sao, Chu Cảnh Tăng giả làm người đi mua lợn đứng ở cạnh chuồng lợn xem.
Vừa lúc đó Dương Phượng Tiên qua song cửa sổ nhìn thấy anh ta liền hô lớn: “Anh hai, anh tới rồi”. Chu Cảnh Tăng quay đầu lại nhìn thấy một cô gái khoảng 20 tuổi, dáng vẻ cao lớn thô kệch tóc ngắn. Trong khi em họ mình là một cô gái xinh rất đẹp yểu điệu thục nữ với bím tóc dài sau lưng.
Nhìn kỹ rõ ràng không hề giống như em họ mình, anh ta vừa nghĩ vừa tiến vào trong phòng nói với cô gái: “Cô nhận nhầm người rồi”.
Dương Phượng Tiên nói: “Làm sao có thể nhầm được chứ? Em là người may cái túi đựng thuốc lá cho anh đây mà”.
Nói rồi một hai cứ đòi về nhà với anh mình. Chu Cảnh Tăng thấy vậy bèn nói: “Đợi chút để anh bảo cha em đến đón”. Tối hôm đó Dương Phượng Tiên dứt khoát nói rằng mình vẫn là khuê nữ không muốn ở cùng phòng với Phan Lập Doanh.
Lại nói về Chu Tiểu Vân, quả thực là có người con gái tên như vậy. Nhà cô ấy ở Tân Tập Phiến, xã Doãn Trang thôn Thuyền Trang, đây là một thôn trang ở bờ tây sông Loan Hà. Cha cô là Chu Lão Côn, là một người giàu có trong thôn sinh được một nam ba nữ. Cậu con trai sớm đã lâm bệnh qua đời, cô con gái đầu và thứ hai đều đã xuất giá chỉ còn Tiểu Vân là khuê các trong nhà. Tiểu Vân còn hai người anh họ sống cùng tên là Chu Cảnh Tường và Chu Cảnh Tăng đều chưa lập gia đình.
Miêu tả thêm một chút về Chu Tiểu Vân, cô vốn là một tiểu thư thông minh lanh lợi, yểu điệu thục nữ, tóc dài tết thành bím, dáng vẻ dịu dàng, lại vô cùng khéo tay, văn hay chữ tốt được mọi người trong gia đình rất mực yêu quý nâng niu như ngọc. Tuy nhiên việc đời thường không như ý, Tiểu Vân bị mắc bệnh và qua đời khi mới 21 tuổi. Khi đó vì thời tiết vô cùng nóng bức nên mọi người không còn cách nào khác, vội vàng mang đi mai táng, gia đình đang tràn ngập bầu không khí bi thương.
Vào ngày cúng tuần “ngũ thất” (35 ngày sau khi qua đời), Chu Cảnh Tăng đi tới Tân Tập thì biết được câu chuyện kỳ lạ này. Sau khi thăm dò, chiều đó về tới nhà, anh bèn kể tường tận đầu đuôi câu chuyện kỳ lạ mình gặp phải ở Phòng Quan Doanh cho mọi người trong nhà nghe. Mọi người trong nhà đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ, bán tín bán nghi, lại có người nghi ngờ đó là phụ thể hoặc giả mạo, chín người mười ý không biết nên làm như thế nào.
Tuy nhiên Chu Lão Côn vì nóng lòng tưởng nhớ con gái nên quyết tâm muốn đi tới đó một phen xem kết quả rốt cuộc ra sao. Hôm sau, ông nhờ hai người cùng tuổi và gần giống mình đi tới nhà Phan Lập Doanh và khi vào tới phòng thì đứng giữa hai người kia để dò xét.
Khi ông vừa vào phòng, Dương Phượng Tiên vui mừng chạy tới phía ông mà nói: “Cha đến rồi?”.
Chu Lão Côn nhìn cô gái và nói: “Cô không nhận nhầm người chứ”.
Cô gái ôm mặt khóc nức nở mà đáp: “Là cha mình sao con có thể nhận nhầm được chứ? Cái túi cha đang đeo trước bụng và giày của cha chẳng phải đều là con khâu cho cha hay sao”.
Nói rồi cô gái dứt khoát nắm chặt tay ông đòi theo ông về nhà. Ông Chu nói với cô gái: “Đợi lần sau cha sẽ mang lừa tới đón con về nhé”. Dương Phượng Tiên tần ngần nhìn ông hồi lâu và nói: “Lần sau đến cha nhớ đưa cả Thái Nhi (Cháu của Tiểu Vân khi đó 11 tuổi) cùng đi nhé, con rất nhớ thằng bé”.
Sau khi về nhà Chu Lão Côn lại lần nữa thảo luận với mọi người trong gia đình, ông cho rằng đó không giống như bị phụ thể hay giả mạo. Bàn bạc hồi lâu cuối cùng mọi người quyết định đi mượn một con lừa và để Chu Lão Côn, Cảnh Tường, Cảnh Tăng và Thái Nhi bốn người cùng đi tới nhà họ Phan.
Sau khi tới nơi, Thái Nhi ở ngoài sân chơi đùa với mấy đứa trẻ còn mọi người đi vào phòng. Sau khi nhìn thấy Thái Nhi, Dương Phượng Tiên mừng rỡ như người thân lâu ngày gặp lại chạy tới ôm cậu bé vào lòng. Một lát sau lại dẫn cậu bé đi tìm thứ gì ăn nhưng không tìm thấy, liền chạy tới bẻ một bắp ngô trong vườn và mang vào bếp nướng cho thằng bé.
Khi đưa Dương Phượng Tiên về tới cổng thôn Thuyền Trang, Chu Lão Côn cố ý dắt lừa đi phía sau cùng và những người khác cũng cố ý đi sau Dương Phượng Tiên để thử lại lần nữa. Khi tới cổng nhà mình, như một người đã quen thuộc cô đi thẳng vào cổng mà không đắn đo suy nghĩ.
Vừa nhìn thấy mẹ và mọi người trong nhà, Dương Phượng Tiên xúc động nước mắt dâng trào òa khóc trước cái nhìn đầy lạ lẫm tò mò của mọi người trong gia đình. Cô nói với mọi người: “Mọi người nhìn con không giống phải không, nhưng con chính là Tiểu Vân, con nhận ra mọi người mà”. Những đồ dùng Tiểu Vân từng sử dụng, những bộ quần áo cô từng mặc ở đâu cô đều nhớ rõ và chỉ cho mọi người.
Sự việc kỳ lạ này nhanh chóng lan truyền khắp thôn, mọi người trong thôn tò mò đều tới thăm cô, ai tới tên là gì xưng hô như thế nào cô đều nhớ và nói chính xác. Khi cha cô hỏi cô về trải nghiệm “Mượn xác hoàn dương” cô không khỏi xúc động bùi ngùi mà đáp: “Đó giống như một giấc mơ cha ạ”.
“Trong lúc hốt hoảng con lờ mờ nhận ra bản thân hình như bị hai tiểu quỷ bắt từ trong nhà đi ra. Khi tới một nơi rộng lớn giống như phòng khách, có một người khác trang phục như một vị quan nói với hai tên tiểu quỷ là họ đã bắt nhầm người. Sau đó còn nói rõ: ‘Cô gái này là người ăn chay tôn kính Thần Phật, cô ấy còn hơn 60 năm dương thọ nữa’. Suy nghĩ hồi lâu sau đó vị quan sai nói tiếp: ‘Nhục thân của cô ấy đã không ổn nữa rồi, hai ngươi hãy dẫn cô ấy đi tìm người thay thế để mượn xác hoàn dương đi’.
Trong quá trình hai tên tiểu quỷ dẫn đi tìm người thay thế, con còn nhìn thấy chị cả đang căng khung thêu ngồi thêu hoa trước nhà. Trong thôn có một người lương thiện tên là Phương Điện Trụ, trong tay cầm một cuốn sổ hình như chuyên quản việc ghi chép mọi việc nhân quả thế gian. Con còn nhìn thấy tên cường hào ở thôn bên cạnh chân tay đều bị đóng đinh lên tường, đang không ngừng kêu la thảm thiết.
Sau đó con lại được tới một nơi có một bà lão trông coi tên là Mạnh Bà, con nhìn thấy trên bàn đặt ba bát nước, khi đó con khát nước quá không ngần ngại chạy tới bưng bát nước và uống. Vừa uống được một ngụm bà lão cướp lấy bát nước trên tay con và nói: “Đừng uống nữa, cô mà uống nữa sẽ không nhận ra được mẹ và người nhà mình đâu”.
“Trong quá trình đi tìm người thế thân, hai tên tiểu quỷ còn nhờ thần thổ địa giúp đỡ. Khi đó con không tin thân thể mình đã bị hư hại, nhất định bắt họ dẫn đi xem. Vì con cứ yêu cầu nhiều quá không còn cách nào khác họ đành dẫn con tới mộ mình, khi đó con đã đích thân chạy tới thân thể mình để sờ và lay động, thấy thực sự không được nữa mới đồng ý đi tìm người thế thân.
Họ tìm cho con ba người: Người đầu tiên rất to lớn, người thứ hai lại vô cùng nhỏ bé, người thứ ba thì không được thon thả như con khi xưa và thực sự con vẫn chưa vừa ý. Nhưng khi đó có một tên tiểu quỷ nói: ‘Không còn thời gian để tiếp tục đi tìm nữa’. Thế là một tên tiểu quỷ vỗ một cái vào con, lại vỗ một cái vào thân thể kia, duỗi bàn tay ra thổi một cái hướng con thế thân về phía người kia thế là con đi vào được cái thân thể này”.
Dương Phượng Tiên sống tại nhà mẹ đẻ ở Thuyền Trang một thời gian, sau đó hai nhà Chu – Phan lại tổ chức lại hôn lễ cho hai người. Sau hôn lễ cô lui tới và coi hai nhà ở Thuyền Trang và Can Sài Dụ như nhà đẻ của mình.
Bởi nhìn thấy sự thật mọi việc thiện ác ở âm gian đều có báo ứng nên nửa cuộc đời còn lại, Dương Phượng Tiên vẫn luôn cố gắng ăn chay hành thiện và khuyên can mọi người cần tu tâm tích đức.
Sau đó cô sinh được ba cô con gái, cô con gái đầu lấy chồng ở Tuyền Trang, cô thứ hai lấy chồng ở Tôn Gia Dụ, cô thứ ba là Yến Tử kén chồng về ở rể. Cả cuộc đời Dương Phượng Tiên sống hạnh phúc bình an, mãi cho tới năm 2006 mới qua đời, thọ 86 tuổi.
Theo ĐKN
Nguồn tin: tinhhoa.net
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
1. Đôi nét về sơn son thiếp vàng Sơn son thiếp vàng đã có từ lâu đời, trên thế giới rất nhiều quốc gia đã sử dụng để trang trí cung điện , nhà thờ , nhà chùa , hoàng cung. Cùng với sự phát triển và giao thương về kinh tế thế giới, ngày nay sơn son thiếp vàng được ứng dụng rộng rãi,...